Tôi thức dậy trên chiếc ghế dựa lưng ở nhà Christian (bạn cùng phòng của tôi). Cũng khá hợp với cuộc sống “dựa vào tiền trên internet” đúng không?
Một người bạn của Christian (đang bắt đầu kinh doanh và chuyển đến LA ngày hôm nay) đang nằm co ro trên chiếc đệm hơi bên cạnh cây thông Giáng sinh, cậu ngáy nhẹ những luồng ánh sáng mặt trời mọc ngay sau cửa sổ. Một tấm đệm khác nằm cạnh chiếc ghế dài bị bỏ trống. Nằm trên đó là Julian Martinez, một copywriter tại Quantstamp, cũng là một người bạn của Christian, đã ra ngoài từ sáng sớm, nhẹ nhàng gấp tấm nệm của mình trước khi anh rời đi.
Tôi mò vào bếp để tìm cà phê. Christian và những người bạn cùng phòng của mình xay cà phê và sử dụng máy ép của Pháp, có vẻ là hàng thật so với San Francisco. Hạt cà phê nguyên chất Philz được cất trong tủ cùng với một ít bột hạnh nhân (ngon miễn bàn), gia vị và các mặt hàng chủ yếu là ẩm thực của giới hipster.
Christian bước vào và chúng tôi chuẩn bị máy ép. Ngồi xuống uống một tách trong phòng ăn, ghế bên cửa sổ căn hộ của anh ấy nhìn ra một khung cảnh buổi sáng tuyệt đẹp của khu dân cư với vịnh ở phía sau.
Khi Christian và bạn gái của anh ấy đi lấy đồ ăn sáng, tôi phải thực hiện công việc ghi lại toàn bộ sự kiện của ngày hôm qua. Trong một ngày náo nhiệt, tôi đã ghi lại những trải nghiệm rải rác giữa điện thoại, máy tính xách tay và tạp chí của mình, đánh máy hoặc ghi chép bất cứ khi nào tôi có thời gian hoặc cảm hứng. Câu từ đã được viết ra. Giờ chỉ cần kết hợp chúng lại với nhau một cách hoàn chỉnh.
Vì vậy, hầu hết các ngày thứ Bảy được dành để điều chỉnh làm thế nào để giảm bớt bài viết về trải nghiệm này (hơn 2.900 từ, có vẻ tôi làm không tốt lắm). Christian và bạn gái của anh ấy đem về cho tôi một chiếc bánh madame croque từ một tiệm bánh địa phương và bột chua lừng danh của San Franciscan. Tôi sẽ kết thúc bản thảo đầu tiên cho đến 6:00 tối đêm đó.
Tất nhiên, có những gián đoạn (như ăn uống) liên quan đến tính cẩn thận và kế hoạch mua hàng của tôi. Tôi vẫn chưa thực hiện một điểm bán hàng (point-of-sale) bằng bitcoin và tôi nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội ăn trưa với Curry Up Now.
Chuỗi “xe đồ ăn di động” địa phương nổi tiếng một thời, hiện nay trở thành một ‘hiện tượng’ với sự kết hợp của các món Ấn-Mexico và ẩm thực thế giới. Món bánh burrito của Mexico kẹp thịt gà tikka ướp bột masala của Ấn, món bánh gối samosas của Ấn Độ và bánh taco aloo gobi (khoai tây và bông cải) được chế biến với nhau cùng với ẩm thực đường phố Ấn Độ, các quán pub bán đồ ăn với một “thay đổi bất ngờ” và thậm chí có cả món mỳ ravioli chiên với sốt masala.
Tại một thời điểm, họ chấp nhận bitcoin và hầu hết các tài nguyên (như coinmap.org) chỉ ra nhiều như vậy. Nhưng khi tôi gọi để xác nhận, một nhân viên hối hả đã “bắn hạ” tia hy vọng của tôi.
“Ồ không, tôi rất xin lỗi chúng tôi không chấp nhận nó,” cô nói một cách ngắn gọn và căng thẳng, giữa tiếng ồn ào của một nhà hàng nổi tiếng.
Sau khi cúp máy, tôi hy vọng đó không phải là điềm báo cho các nhà hàng khác mà tôi có ý định gọi.
Trong sự bực tức khi không được mua một cách trực tiếp, thực đơn khiến tôi phải chảy nước miếng nên tôi đã đặt một cái bánh burrito tikka masala trên Uber Eats bằng tín dụng Uber mua bằng Bitrefill của tôi.
Thật “tuyệt vời” là khi đồ đến, tôi đã vô tình tự nhốt mình bên ngoài căn hộ của Christian, trong khi anh ấy, bạn gái của anh ấy và người bạn cùng phòng đã ra ngoài ăn trưa. Ít nhất tôi đã có đồ ăn và biết lối đi lên trên sân thượng.
Tôi đã lấy “sự cố” này làm cái cớ để nghỉ ngơi và đi lên sân thượng ngắm cảnh. Lên trên, tôi xé miếng bánh burrito của tôi (một thiết kế ẩm thực đầy cảm hứng, tôi nghĩ vậy) và quan sát khung cảnh của một ngày thứ Bảy lười biếng.
Tôi không quá lo lắng về việc bị nhốt ở bên ngoài, chủ yếu vì tôi biết Christian và mọi người sẽ sớm trở về nhà. Với cả điện thoại của tôi vẫn đầy pin, đủ để tôi có thể đến nơi nào đó nếu tôi cần, mặc dù ví BRD của tôi là một thứ đáng để lo ngại. Nhưng tôi cũng sẽ không chết đói khi họ đang ở ngoài đường, vậy nên việc tự nhốt mình ở ngoài giống một khoảnh khắc “an toàn” hơn là “tự hại mình”.
Họ về nhà khi tôi ăn được một nửa cái bánh burrito. Thật tuyệt vời khi cuộc sống diễn ra như vậy. Giống như cách vận chuyển đã được triển khai – nhưng lại không phải đối với tôi.
Đi loanh quanh các nơi bằng Ubers cả tuần sẽ khiến chiếc ví của tôi ngày càng “vơi” (thực chất nó vốn đã vơi rồi). Christian đề xuất rằng anh có thể cho tôi thuê chiếc xe đạp của anh ấy, vì vậy khi anh ấy quay lại anh đã đưa tôi đến gara cũ để lấy nó ra.
Khi anh mở cửa, có một đống xe đạp bị xích lại với nhau, không cái nào thuộc về nhà của Christian cả. Chúng thuộc về hàng xóm của anh ta, nhưng xe đạp của họ đã biến mất. Trước đó, Christian đã biết được người bạn cùng phòng Matt đã rời khỏi sân thượng – có vẻ như anh ta đã quên khóa xe đạp (và cả gara nữa). Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất “không có duyên” với xe đạp.
Nếu tôi có thể mua một chiếc xe đạp bằng bitcoin khi tôi ở đây, tôi dự định sẽ đem tặng nó cho nhà Christian – một cử chỉ thiện chí vì đã cho tôi ở nhờ.
Có lẽ đó sẽ là giao dịch IRL (thực tế) đầu tiên của tôi tại thành phố công nghệ này.
Tôi dành thời gian còn lại của ngày ở trong phòng, một phần để viết nhưng cũng bởi vì đó không phải là lý do để đi đâu cả. Nếu tôi cần đồ ăn, tôi có thể đặt hàng qua Uber Eats. Trên thực tế tôi sẽ phải làm thế, bởi vì ngày thứ 2 là ngày mà tôi nhận ra rằng hầu hết tất cả những nơi đã từng chấp nhận bitcoin trong năm 2013-2014 giờ đã không còn làm vậy nữa. Hầu như tất cả những nơi tôi đã nghiên cứu đều đã biến mất hoặc ngừng sử dụng tiền mã hóa được một thời gian.
Hill đã cố gắng cảnh báo tôi, nói rằng nhiều nơi cô ấy đến thăm đã ngừng hoạt động. The Cup & Cakes Bakery ngày trước từng thu hút sự chú ý của truyền thông quốc tế vì là một trong những doanh nghiệp đầu tiên chấp nhận bitcoin, chuỗi nhà hàng sushi nơi mà cô từng đưa cộng đồng bitcoin ở San Francisco đến đó ăn tối – cả hai nơi đó đã đều biến mất. Tôi đã thử tìm kiếm cửa hàng tạp hóa Buyer’s Best Friend, người chủ sở hữu được truyền cảm hứng để lấy bitcoin sau khi đọc series của Hill, nhưng theo như tôi biết, địa điểm các cửa hàng đã biến mất. Google gợi ý rằng có một dịch vụ giao hàng mà bạn có thể sử dụng, nhưng website của công ty lại chuyển hướng tôi đến trang 404.
Tôi đảm bảo với Hill rằng tôi đã tìm thấy những lựa chọn thay thế khác, một số trong đó có thể đã xuất hiện sau thí nghiệm của cô ấy. Từng nơi một, một loạt các cuộc gọi điện thoại gây thất vọng đã làm giảm độ uy tín của nghiên cứu của tôi. Tất cả những nơi từng chấp nhận tiền ảo bitcoin đã không còn làm vậy nữa. Một số nơi mà tôi tìm trên các trang tài liệu (coinmap.org và finder.com) thậm chí còn không hề kinh doanh nữa.
Nỗi lo sợ của tôi đã tăng lên ngay sau khi gọi cho nhà hàng Curry Up Now. Rõ ràng, sự từ chối sử dụng tiền mã hóa của nhà hàng là một điềm báo không may của một xu hướng của các nhà hàng trước đó đã từng chấp nhận bitcoin, nhưng giờ thì không.
Kỳ vọng của tôi đã hoàn toàn bị cản trở. Hiện nay có ít nhà hàng và quán ăn chấp nhận bitcoin hơn so với năm 2013-2014. Cho đến nay, tín dụng Uber vẫn đang giữ cho tôi trôi nổi. Tôi vẫn chưa thực sự giao dịch trực tiếp cho bất cứ cái gì (ngoại trừ lần tôi trả tiền cho Christian cho bữa tối nhưng việc đó không tính). Ý nghĩ về nó khiến tôi nhận ra rằng tôi đã không cần đến San Francisco để làm thí nghiệm. Tôi có thể trở về nhà – tôi có thể ở bất cứ đâu.
Điều đó làm tôi thất vọng và mê mẩn. Miễn là tôi có internet, tôi có thể mua gift card từ Bitrefill và Paxful và tín dụng để ăn/du lịch/ ngủ. Tôi có thể mua bất cứ thứ gì mà một vị khách du lịch cần: chuyến bay, phòng khách sạn và thẻ quà tặng cho thực phẩm và đồ tạp hóa. Nếu tôi thực sự cần, tôi thậm chí có thể tồn tại bằng những đồ ăn nhanh rẻ nhất, phổ biến nhất, như mua thẻ quà tặng của McDonald để ăn ở những nơi xa xôi nhất trên thế giới. Ở đó cũng có Subway, và cả các chuỗi khác mà bạn tìm thấy ở bất cứ đâu.
Các dịch vụ này hoạt động ngay cả khi bạn không được hỗ trợ bởi ngân hàng (hay không có tài khoản ngân hàng), thứ có trong tập podcast tôi có với Christian tối hôm đó cho POV Crypto. Dựa trên kinh nghiệm của mình, tôi đã đề cập đến xu hướng về việc các nhà hàng không còn chấp nhận bitcoin hoặc ngừng hoạt động sau khi chấp nhận nó.
“Nghe giống như bạn có thể sử dụng rất nhiều cơ sở hạ tầng để tồn tại,” anh ấy nói về việc Bitrefill và Paxful đã có thể giúp ích cho tôi như thế nào. “Vẫn rất hay ho vì ngay cả khi bạn không có tài khoản ngân hàng, bạn vẫn có thể sử dụng bitcoin để sống.”
Và anh ấy nói đúng về điều đó. Ngay cả khi tôi chưa (và có lẽ là không thể) trả tiền trực tiếp cho người buôn bán, bitcoin vẫn hoàn thành được vai trò của nó như một phương thức thanh toán phi tập trung. Tại một thời điểm, nó rất khó để có thể tồn tại trong thế giới vật lý, nhưng đồng thời, nó lại dễ dàng để sống sót trực tuyến.
Nó chỉ có thể là ‘quá dễ dàng’ hoặc ‘bất khả thi’.
Phần lớn thời gian buổi tối tôi dành cho việc ăn, bữa tối được trả tiền bởi một trong những đồng nghiệp của chúng tôi, John Riggins. Khi tôi hỏi Riggins về địa chỉ ví của anh ấy, anh ấy đã không trả lời.
Sau khi ăn, chúng tôi (Christian, bạn gái của anh ấy Michelle, Riggins và tôi) tất cả cùng ngồi xuống và chơi Catan. Trong trò chơi này, những người chơi đua nhau trở thành người giàu có và thành đạt nhất trên vùng đảo Catan. Để đạt đến mục tiêu này, bạn cần chăm chỉ xây các khu nhà, thành phố và các con đường. Bạn cũng sẽ khôn khéo thương lượng với người chơi khác để trao đổi các mặt hàng cần thiết gồm gỗ, lúa, gạch, cừu và đá. Tất cả sẽ giúp bạn có cái nhìn khác khi bạn đang cố gắng để thử sống bằng tiền internet.
Nó làm tôi nghĩ rằng, ngay cả trong trường hợp xấu nhất, tôi có thể cố gắng thương lượng. Hoặc, giống như nền kinh tế thay đổi của trò chơi, khi các thẻ tài nguyên nhất định trở nên có giá trị hơn tùy thuộc vào tình huống hoặc người chơi, nó khiến tôi nghĩ: Cuối cùng sẽ có một người nào đó lấy bitcoin của tôi để đặt thức ăn hoặc dịch vụ hoặc bất cứ thứ gì, đúng vậy không?
Tôi sẽ đi ra ngoài và chắc chắn tìm hiểu vào ngày hôm sau.
Phần tiếp theo:
- [Series] Sống bằng Bitcoin (Ngày 3): Những cái lắc đầu và sự “phũ phàng” của thực tại
- [Series] – Sống bằng Bitcoin (Ngày 1): “Nó sẽ chẳng đi đến đâu cả”