Hôm nay tôi thức dậy trên chiếc giường triệu đô, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể nói ra vì tôi sẽ chẳng thể kiếm được một triệu đô la, và tôi càng nghi ngờ rằng tôi có thể nằm trên chiếc giường của người nào đó có số tiền ấy.
Căn phòng của Jeremy là một không gian điển hình của một anh chàng thích đi đến những lễ hội âm nhạc: tấm poster của ca sĩ Bob Marley dán ở trong góc, những tấm poster của các ban nhạc từ lễ hội Camp Bisco và Gathering of the Vibes (và một loạt các lễ hội âm nhạc khác) có chiều dài phải đến 50-inch, màn hình plasma Toshiba đang dựa vào tường và dường như mới bỏ ra từ thùng hàng của nó. Một mớ dây đèn rối cuốn vào nhau treo phía sau tường trên tấm vải nỉ.
Bên dưới một trong ba cửa sổ, có một tủ sách được chia thành sáu ngăn, bao gồm những cuốn của Hunter S. Thompson, Michael Lewis, Truman Capote, và một số sách self-help và kinh tế/kinh doanh. Có một cuốn nghe có vẻ là về thi pháp có tựa đề là Ego is the Enemy (Cái tôi là kẻ thù) được đặt một cách ngăn ngắn trong ngăn đối diện theo đường chéo với cuốn Assholes Finish First của Tucker Max.
Trên tầng ba, tôi pha gói cà phê mua ở Whole Food, làm nóng một trong những chiếc bánh sừng bò và hoàn thành một số việc.
Cậu bạn đồng nghiệp Aaron van Wirdum của tôi đề nghị tôi thử một chiếc bản đồ có tên là Bitcoin Map trên Google Play store để xem liệu nó có bất kỳ địa điểm chấp nhận bitcoin nào được liệt kê mà tôi bỏ lỡ không. Tôi tải nó xuống, duyệt một số nơi tôi đã thử trước đây nhưng không còn chấp nhận bitcoin nữa. Sau đó, tôi liếc nhìn Haight-Ashbury trên bản đồ lần cuối và nhận thấy một cửa hàng bán thuốc lá và một quán lounge có chấp nhận bitcoin.
Tôi gọi điện ngay cho họ.
“Xin chào, các bạn còn chấp nhận bitcoin không?”
“Có thưa anh.”
“Thật chứ?!”
“Vâng.”
Háo hức khi cảm nhận được chiến thắng, tôi cảm ơn người phụ nữ, nhắn với cô ấy rằng tôi sẽ đến vào cuối ngày hôm đó.
Nó sẽ là cửa hàng thuốc lá đầu tiên mà tôi có thể tiêu bitcoin, tôi tự nghĩ.
Với chiến thắng đó, tinh thần của tôi đã được nâng lên và tôi bắt đầu chuẩn bị cho ngày của mình. Cần nhận được nhiều tín dụng hơn cho Uber, tôi đã dùng thử Gyft, một nền tảng mua thẻ quà tặng đã giúp Hill có cuộc thử nghiệm lần hai vào năm 2014 dễ dàng hơn nhiều. Vinny Lingham là người khởi động nó và nền tảng chấp nhận các hình thức thanh toán khác ngoài bitcoin.
Tôi lại không thể sử dụng nó. Tôi đã cố gắng mua thẻ quà tặng Uber, nhưng ví Samourai của tôi lại không chấp nhận BitPay QR như một sự hợp lệ (giả sử chủ nghĩa tối đa hóa crypto chung của Samourai, có ý nghĩa và dường như cũng tổng hợp những khó khăn của thử nghiệm cho đến thời điểm đó). Một lần nữa tôi lại quay về với Bitrefill.
Sau đó, tôi bắt đầu thực hiện một số nghiên cứu về các địa điểm Kraken và Coinbase tại San Francisco. Theo Google thì những nơi đó đều có cùng một địa chỉ, thật kỳ lạ.
Ghim địa chỉ vào ứng dụng Uber của tôi, tôi quyết định tìm đường đến trung tâm Khu tài chính của San Francisco, để xem liệu tôi có thể đi vào một trong hai, hoặc thậm chí cả hai văn phòng không. “Chỉ cần đến nơi và yêu cầu nói chuyện với người nào đó,” lời khuyên của Hill vang vọng trong đầu tôi.
Các địa chỉ tôi nhận được trên Google đã dẫn tôi đến một địa chỉ gửi thư, nhưng sau đó một vài sự điều tra đã đưa tôi đến địa chỉ (được cho là) của các văn phòng của cả Kraken và Coinbase. Mặc dù vậy, Kraken, hóa ra là một FedEx, khiến tôi nghĩ rằng người cung cấp thông tin đã lừa tôi một cú, hoặc Kraken đăng ký địa chỉ đó một cách có chủ ý để không bị làm phiền.
Địa chỉ văn phòng Coinbase thì chính xác, nên tôi đã không hỏi gì thêm người cung cấp thông tin. Tôi xin số điện thoại của nhân viên tiếp tân từ bàn bảo vệ trong sảnh nhưng không thực sự có thời gian để hẹn gặp sau. Đây đâu phải năm 2013 nữa: Tôi đâu thể cứ thế xuất hiện trước vài ba người nhân viên trong một văn phòng được. Đây là năm 2019 và Coinbase đã trở thành một con kỳ lân với hơn 500 nhân viên và sáu văn phòng ở ba quốc gia.
Cơn mưa khá nhẹ nhưng âm ỉ trong khi tôi tìm kiếm các văn phòng Kraken và Coinbase, nhưng nó sẽ tạnh dần khi tôi đi bộ lâu hơn. Tôi đi qua cửa hàng Target trên tuyến đường mà tôi đã có thể mua một chiếc ô (Paxful và Gyft có thẻ Target) và nó đã làm nổi bật một vấn đề với ngân hàng về bitcoin thông qua thẻ quà tặng. Bạn phải lên kế hoạch trước cho việc mua hàng của mình, nếu không bạn phải dừng lại, kết nối với wifi và sử dụng một sàn giao dịch chấp nhận bitcoin để mua thẻ mới trước khi bạn có thể đổi chúng.
Điều này có vẻ hiển nhiên, nhưng nó không liền mạch như tiền mặt, thẻ ghi nợ hoặc tín dụng. Mặc dù vậy, có rất nhiều chướng ngại phải vượt qua – đủ để cảm thấy bất tiện khi làm vậy dưới trời mưa.
Chiếc áo khoác denim của tôi đã ướt sũng, nên tôi ghé vàp một quán Starbucks gần đó và gọi một ly cà phê bằng thẻ quà tặng Starbucks tôi đã mua trên Paxful. Tôi gọi một ly latte, món đồ uống điển hình của những anh chàng da trắng như tôi đây, nhưng tôi yêu cầu barista chỉ bơm khoảng một phần ba các hương liệu thông thường vào đồ uống của tôi vì tôi không thích uống xi-rô.
Khi ở trung tâm thành phố, tôi đã đến thăm các văn phòng của Quantstamp, vì Christian đã lên lịch hẹn cho tôi với một người bạn của anh ấy làm việc ở đó, Jared để tôi vào và chúng tôi nói chuyện về tiền mã hóa. Anh ấy đã đề cập đến một quán trà sữa gần đó đã từng chấp nhận tiền mã hóa, nhưng hóa ra nó chỉ là tin giả – một kiểu dụ dỗ để có nhiều khách hàng đến quán, điều này khiến tôi lo lắng rằng có lẽ cửa hàng thuốc lá trên phố Haight cũng như vậy – không chấp nhận bitcoin.
Quay trở lại lâu đài bằng Uber, tôi đã gửi thêm một ít tiền vào ví Samourai của mình trước chuyến đi đến cửa hàng. Rachel muốn đi cùng, một phần tôi nghĩ vì sự thú vị của nó nhưng cũng bởi vì cô ấy đang dùng đầu lọc Juul (dành cho vape) và muốn đi cùng để kiếm thêm.
Chúng tôi đến cửa hàng thuốc lá ngay trước giờ đóng cửa, lúc đó có một nhân viên đang bận sắp xếp hàng hóa vào tủ sau. Đó là những gì bạn mong đợi từ một cửa hàng thuốc lá: mẩu thuốc, boong và điếu thuốc lá với các kích cỡ khác nhau và màu sắc trong suốt làm bằng thủy tinh. Họ bán cả thuốc và vape, nhưng không đầu lọc Juuls (thật đáng tiếc cho Rachel Muff).
Tiến đến gần quầy, tôi cố gắng xác nhận những gì tôi đã được nói qua điện thoại.
“Xin cho hỏi cửa hàng vẫn chấp nhận Bitcoin phải không?”
“Bitcoin? Vâng, tôi nghĩ vậy,” người phụ nữ châu Á trung niên trả lời một cách do dự. “Chúng tôi đã từng, ít nhất là vậy. Anh có thể hỏi anh ấy,” cô nói, chỉ vào người đàn ông ở phía sau đang xử lý hàng tồn kho.
Chồng cô, một người đàn ông da trắng trung niên, đeo kính, đội mũ mariner, râu quai nón, trông giống một người có thể đọc lý thuyết cộng sản và biết đường qua một VPN, đã dập tắt tia hy vọng về việc chi tiêu bitcoin của tôi với câu trả lời của anh ta.
“Ồ tôi không nghĩ như vậy đâu. Em yêu, chúng ta vẫn còn giữ bộ xử lý thanh toán chứ?”
Họ đã không còn giữ nó. Snapcard, có thể rất giống với bộ xử lý “quá cố” mà Woot Bear đã sử dụng, không còn hoạt động nữa, vì vậy họ đã ngừng sử dụng nó được một thời gian. Ban đầu, họ đã quyết định chấp nhận bitcoin vào năm 2013-2014, lúc đó vẫn còn khá là “ngầu” để làm vậy, và người chồng tự trách mình vì đã không làm điều đó sớm hơn.
“Lúc đó mọi người đến và mua giấy cuộn, và chúng tôi đã không muốn chấp nhận nó, điều đó thật ngu ngốc,” anh ấy lắc đầu cười.
Tôi hỏi họ có tài khoản Coinbase nào để tôi có thể gửi bitcoin không, nhưng người vợ nói rằng con trai bà đã giữ tài khoản và họ không biết cách sử dụng nó. Sau một vài lần thất bại trong nỗ lực tìm giải pháp, tôi bỏ cuộc, cảm ơn họ và rời khỏi cửa hàng.
Trên đường đi, tôi đã bị thuyết phục rằng có một âm mưu to lớn nào đó khiến tôi không thể tiêu bitcoin, cho đến khi người phụ nữ ló đầu ra khỏi cửa hàng để vẫy gọi chúng tôi trở lại.
“Tôi nghĩ chúng tôi đã tìm ra cách rồi,” cô ấy nói.
Háo hức và có chút hoang mang, tôi ngả người lại gần quầy để quan sát ứng dụng Coinbase của cô ấy trong khi tôi thử những món đồ tôi đã chọn (một mảnh thủy tinh không hề hợp với tôi và hay lâu đài). Hóa ra, họ chưa được xác minh với Coinbase, vì vậy họ chỉ có thể mua/bán trên Coinbase và không thể gửi/nhận. Điều này làm tôi bực mình: Tại sao chỉ làm được một thứ khi bạn không thể làm cái khác?
“Không sao đâu,” tôi nói.
Nhưng người phụ nữ khăng khăng. Cô ấy rất tốt bụng khi cho phép tôi chỉ quét mã QR cho ví của con trai cô ấy, và cô ấy thậm chí còn giảm giá cho tôi năm đô la.
Tôi cảm ơn họ và hỏi tên của họ, tôi không công bố ở đây theo yêu cầu của họ. Rõ ràng, San Francisco không quá thân thiện với các cửa hàng thuốc lá.
“Thành phố đang cố gắng thôn tính các cửa hàng bán thuốc lá,” người chồng nói với tôi. Điều đó cùng với sự kỳ thị của bitcoin và sự phụ thuộc mang tính chất cộng sinh của thị trường ma túy trái phép với dark web, khiến họ cảnh giác về thiệt hại cho công chúng.
Thực tế là giao dịch suýt xảy ra như lúc đó đã không xảy xa, chỉ không xảy ra và sau đó thành công là sự đại diện cho cách thử nghiệm đã được triển khai cho đến nay. PoS bitcoin chỉ là tạm thời, nhưng cuối cùng nó đã xảy ra, và tôi đã rất vui khi cuối cùng cũng có được giao dịch ngoài đời thực lần đầu tiên, kể cả đến ngày thứ 5 nó mới thành công đi chăng nữa. Nó cũng trực tiếp và ngang hàng – không có bộ xử lý thanh toán trung gian nào tham gia, điều mà tôi rất thích.
Cuối cùng cũng có thứ để viết khi về nhà.
Quay trở lại lâu đài, tôi sẽ dành phần thời gian còn lại của buổi tối để kết thân với những cư dân trước đó đã nhanh chóng trở thành người quen và bạn bè của tôi. Tất cả họ đều có mục tiêu và dự án của riêng mình, và những tương tác trong thời gian ngắn của tôi với họ sẽ viết nên thành một câu chuyện có giá trị một ngày nào đó.
Ở đó có Rachel, người đã quen biết Jeremy từ năm 2015; Liz, Nữ hoàng của Lâu đài (hiển nhiên là vậy); Michael, một người có mối quan hệ thoải mái hoặc nhà quản lý cộng đồng, người mà “có vẻ như làm việc với tiền mã hóa nhưng thực sự không phải vậy;” Orest và Aymard, những người làm việc tại Ausum Ventures với Jeremy; Teddy và Hans, những người đang xây dựng cơ sở dữ liệu truy vấn blockchain cho các tài liệu pháp lý; Vivian, phó chủ tịch của cùng một startup xe tự lái, comma.ai, từng cư trú trong tầng hầm của lâu đài; và một nhà phát triển-doanh nhân 18 tuổi phi thường, người điều hành startup tư vấn tài chính AI của riêng mình và người mà Jeremy đã từng gọi là “protégé” của anh ấy. (protégé: người được bảo hộ)
“Vậy cậu có phải nhà phát triển thần đồng của ngôi nhà này không?”, tôi hỏi cậu ấy.
“Gần như là vậy. Nhưng nó không chỉ có thế.”
“Gì cơ, vậy cậu cũng là nhà kinh doanh thần đồng của ngôi nhà này?
“Kiểu kiểu như vậy,” cậu ấy đáp lại bằng một nụ cười và sự ngây thơ trung thực.
Cậu ấy nói với tôi rằng cậu không muốn bị tiết lộ danh tính trong bài báo bởi vì các ngân hàng và các doanh nghiệp khác mà cậu ấy làm việc không biết rằng cậu vẫn còn là một đứa trẻ, cậu ấy thú nhận. Việc cậu ấy đã làm việc đã một thời gian dài mà không hề bị phát hiện đã khiến tôi phải kinh ngạc.
Thần đồng này bắt đầu thành lập công ty của mình khi cậu còn là học sinh năm nhất ở trường trung học. Không, không phải đại học đâu (cậu ấy còn chưa bao giờ bước vào con đường đó), mà là trung học. Trong giai đoạn đầu của công ty, cậu quyết định đi theo tầm nhìn của mình.
“Vậy nên tôi đã bỏ học ở trường trung học.”
Không có bất kỳ chứng chỉ hay bằng cấp nào, cậu ấy chuyển đến San Francisco khi mới 15 tuổi. Trong năm thứ hai (đáng lẽ là năm thứ hai của trung học), cậu tập trung vào việc thúc đẩy tăng trưởng kinh doanh trong khi các bạn bè đồng trang lứa của cậu đang làm bài kiểm tra giữa kỳ.
Với tư cách là một nhà đầu tư Ethereum và đôi lúc là một crypto-head (những người đam mê crypto), cậu đã gặp Jeremy tại một bữa tiệc ở lâu đài crypto vào năm 2017, và Jeremy đã chiêu mộ cậu ấy mời cậu về lâu đài.
Bây giờ cậu ấy đang làm việc trong một cộng đồng được bao quanh bởi những lời khuyên và sự dạy dỗ của cư dân lâu đài – cũng đều là những doanh nhân trẻ tuổi, có nhiều kinh nghiệm và lời khuyên để truyền đạt cho chàng trai trẻ này.
Tôi nhấn mạnh Thần đồng ở đây không chỉ vì vì tuổi tác của cậu ấy mà còn bởi vì đứa trẻ “whiz-tech” này đã tránh được nền giáo dục để sang tầm cao mới cũng làm nên một câu chuyện hay. Trên thực tế, tôi có thể tóm tắt câu chuyện của một vài cư dân khác và những nỗ lực của họ (ví dụ, tôi dự định thực hiện một bài viết về một số startups sáng tạo, có ảnh hưởng mà Ausum Ventures đã đầu tư vào).
Nhưng cậu bé “Thần đồng” này đặc biệt nhân cách hóa các đặc tính của ngôi nhà: tác động, tập trung, kinh doanh và sự chăm chỉ.
“Cậu có hút thuốc hay uống rượu không?”
“Ồ không. Không bao giờ.”
“Tốt. Đừng nhé,” tôi đã khuyên cậu ấy.
Sự thật là, khi xem xét chân dung của cậu bé triệu phú đã được vẽ bởi Jeremy trong quá khứ, lâu đài lại không hề giống như vậy. Nó khác hẳn với những gì mọi người mặc định về nó: không có bàn tiệc kéo trải dài từ đầu phòng đến cuối phòng hay những bình rượu cổ đắt tiền. Tôi thậm chí còn không nghĩ rằng có người đã chạm vào một ly rượu trong khi tôi ở đó. Mọi người đều bận rộn làm việc. Như Rachel nói với tôi, “Ở đây chẳng có ai uống rượu cả. Tất cả mọi người đều có việc để làm.”
Xem thêm:
- [Series] Sống bằng Bitcoin (Ngày 6): Một nghệ sĩ crypto, một developer và một “cậu bé mặt trăng” bước vào một quán bar…
- [Series] Sống bằng Bitcoin (Ngày 4): “Cố đấm ăn xôi” và Lâu đài trên đỉnh đồi
Theo Tapchibitcoin.vn/bitcoinmagazine