Tôi thức dậy trong tiếng mưa mỏng manh nhưng kiên định trên chiếc thuyền buồm. Một cơn bão nhẹ nhàng nhanh chóng ập đến làm rung chuyển những chiếc xô rỉ sắt, một vài tia sét ở xa thỉnh thoảng lóe lên chớp nhoáng trên vịnh.
Dustin lúc đó chưa ngủ dậy nên tôi đã pha một tách cà phê và đi lên trên boong tàu Velela – cái tên được đặt bởi Dustin khi anh mua nó bốn năm trước. Chủ sở hữu trước đó (một nhà sinh vật học biển) đã lấy cảm hứng từ loài sứa cùng tên, loài sứa này có thể nâng một chiếc vây giống như cánh buồm trong không khí để tự đẩy mình nhanh hơn trong nước.
Sau khi Dustin thức dậy (và chúng tôi đã làm một ít burrito cuộn trứng và thịt xông khói), chúng tôi đã chuẩn bị đồ đạc, trong đó bao gồm việc nhét một chiếc ván trượt cao su vào chiếc Honda Fit của anh ấy, và chúng tôi bắt đầu ra khơi. Ngày hôm đó trời xám xịt khi chúng tôi rời khỏi khu bến tàu, với một cơn mưa mờ nhạt đến nỗi bạn hầu như không thể cảm nhận được nó trên da.
Khi chúng tôi lái xe ra đủ xa, Dustin kéo những cánh buồm lên. Căng chúng lên trước những cơn gió thật đáng kinh ngạc, những cánh buồm đưa chúng tôi về phía trước và nghiêng thuyền sang bên phải – nhiều hơn một chút so với những gì tôi mong muốn.
“Thế này an toàn chứ? Chiếc thuyền sẽ không bị lật đâu đúng không?” Tôi hỏi một cách e ngại.
“Tôi sẽ không gọi việc ra khơi là một việc an toàn đâu,” Dustin nói với một nụ cười vừa vô tư vừa nghiêm khắc.
“Nhưng nó vẫn sẽ không bị lật đâu đúng không?”
“Chắc là không đâu,” anh đùa. “Nhưng thực sự là có một trọng lượng rất lớn ở giữa thân tàu, nên chúng ta sẽ ổn thôi.”
Chúng tôi đang hướng đến bờ sông của thành phố, một chuyến đi bộ dài khoảng 10 dặm. Tuy nhiên, gió đã ngược hướng so với chúng tôi, vì vậy chúng tôi đã phải xoay sở để đến được đó, một kỹ thuật điều hướng hàng hải liên quan đến việc đi theo đường chéo với gió và cắt một góc để quay trở lại điểm đến của bạn (về cơ bản là tạo một hình zigzag).
Khoảng 10 dặm từ San Francisco, đường chân trời của thành phố hiện ra mờ nhạt phía bên phải.
Dustin rút ra chiếc máy mà anh gọi là autohelm, một chiếc máy tính bảng thông minh (thậm chí cả những chiếc thuyền ở Thung lũng Silicon cũng có iPad) theo dõi tốc độ, độ sâu, GPS, quỹ đạo và thậm chí có thể điều khiển con tàu bằng cách sử dụng phụ kiện USB này trên bánh lái, trông giống như những phần hút của những máy bơm tự động để vắt sữa bò.
Anh ấy mở nó lên, tiếng rít của máy và tiếng pít-tông đang vật lộn để giữ cho chiếc thuyền đi đúng hướng khi thời tiết trở nên xấu đi. Tôi có cảm giác rằng autohelm sẽ hoạt động hiệu quả hơn trong điều kiện tốt hơn.
Tuy nhiên, sức mạnh của gió và sóng cuối cùng cũng áp đảo quyền kiểm soát tự động trên thuyền. Dustin liền nắm lấy bánh lái.
Nhìn về phía bên phải, tôi nhận thấy một đám mây đen tối đặc đang cuồn cuộn lên, có vẻ như nó sẵn sàng “bùng nổ” bất cứ lúc nào. Mưa đã rơi ổn định hơn một chút (mặc dù không quá nặng) và gió đang nổi lên, khiến những cơn sóng như đang có một cuộc “nổi dậy” mạnh mẽ trên mặt nước.
Trước khi tôi có thể truyền đạt mối quan tâm của mình, thì Mẹ thiên nhiên đã quyết định thổi bay chúng đi. Một cơn gió đã làm bầm dập những cánh buồm và khiến con thuyền bị nghiêng ngả, còn đồ đạc thì đang di chuyển tứ tung bên dưới boong tàu. Con tàu đang ở một góc độ khi tiếng lách cách của đồ đạc Dustin khi chúng được ném vào trong cabin.
Đáng lẽ ra tôi nên giữ ván trượt đó trong tầm tay. Và giờ thì tôi mới lại thắc mắc một thứ khác, áo phao đâu?
“Thả cái dây đó ra!” Dustin ra lệnh, đảm nhận nét tính cách khẩn cấp của một thuyền trưởng khi anh ấy đang căng thẳng để xoay thuyền khỏi sự nghiêng ngả. “Càng nhiều càng tốt!”
Tôi thả một cái dây nối với cánh buồm và nó bị chùng xuống. Dustin vội vã chạy đến giữa thuyền trong khi tôi cầm lấy bánh lái và anh ta buông lá buồm chính xuống, cuối cùng cũng vô hiệu hóa được cơn gió. Toàn bộ thử thách có lẽ kéo dài một phút, mà cảm tưởng như cả buổi vậy.
“Tôi nghĩ chúng ta nên quay lại,” tôi quan sát.
“Cậu chắc chứ?” Dustin nói với tiếng cười có chút lo lắng.
Chúng tôi quay trở lại (tạ ơn trời!) ngay trước khi động cơ của thuyền chết máy, nhưng chúng tôi vẫn còn cách tám điểm nữa mới đến chỗ của Dustin. Với sự giúp đỡ của hai người Xa-ma-ri-a tốt bụng, chúng tôi đã kéo chiếc thuyền trở về vị trí của nó bằng tất cả sự cẩn thận. Dustin khá căng thẳng cho đến khi chiếc thuyền được neo đậu an toàn.
“Phù! Tôi vẫn còn chưa hoàn hồn đây!” Anh ấy hậm hực khi chiếc thuyền ổn định.
Hầu hết mọi người sẽ bị căng thẳng khi pin xe của họ chết. Hãy thử tưởng tượng điều đó xảy ra, nhưng trường hợp này là một chiếc thuyền đang ở giữa vùng nước mở và nó đang chuẩn bị lật úp bất cứ lúc nào.
Tôi nói lời tạm biệt với Dustin và mời anh một chiếc bánh burrito. Sau khi chúng tôi chia tay, tôi đặt Lyft và đi về phía nam quận Tenderloin để đến địa điểm của cryptografitti.
Căn hộ đó mang đậm vẻ nghệ sĩ. Đơn thuần, với tông màu trung tính của crôm và nền trắng trên mỗi phòng, có thể thấy rằng căn hộ này được giữ gìn ngăn nắp. Nghệ thuật của các phong cách khác nhau đã góp phần trang trí cho nơi này: một bức tranh hậu hiện đại mô tả cuộc sống của San Franciscan, mà anh đã được một nghệ sĩ địa phương trao lại, treo trên một bề mặt cắt bằng da màu nâu; một chiếc bàn cà phê hình puzzle đặt cạnh chiếc ghế dài; và một mẫu hình trang trí gồm hai mảnh được làm bằng kim loại đặt trong nhà bếp, với bề mặt trông giống như các tế bào dưới kính hiển vi mà người chị gái đã làm cho anh ấy.
Và, tất nhiên, nghệ thuật của anh ấy được trưng bày trong studio của anh.
Và một bản gốc United Nodes x 100 được treo ngay sau bàn làm việc của anh ấy, trong khi hai biến thể của Tỷ giá hối đoái (Đô la và bitcoin) nằm ở góc phía sau bên trái và trên bàn. Bên cạnh là một trong những tác phẩm mới nhất của anh: bản tóm tắt của Sách trắng Bitcoin được làm từ những tờ tiền USD.
Phần còn lại của văn phòng được lấp đầy bởi các kệ với nhiều loại đồ dùng khác nhau, bao gồm cả đôi găng tay trắng mà anh ấy vẫn đeo trong mỗi video của mình. Trên một trong những chiếc kệ, có một chiếc túi chứa hàng trăm thẻ tín dụng tương ứng với mỗi một tác phẩm anh làm để tưởng nhớ Hal Finney quá cố. Tôi tò mò không biết làm thế nào anh ấy có được nhiều thẻ tín dụng đến vậy.
“Đó là bí mật. Tất cả những chiếc thẻ đó đều đã qua sử dụng,” anh nói. (Nhân tiện, bạn có thể mua chúng trên eBay).
Cuộc trò chuyện của chúng tôi đan xen các chủ đề về nghệ thuật, văn hóa bitcoin và cả cuộc thử nghiệm nữa.
“Theo tôi, điều quan trọng là dạy cho mọi người về bitcoin thông qua nghệ thuật. Tôi muốn gắn tác phẩm của mình vào một thứ mà mọi người đã quen thuộc, anh nói.”
Chắc chắn anh ấy đã tạo ra một tác động. Cựu DJ này kiếm được tiền từ nghệ thuật của mình, và anh cũng thường xuyên nhận được hoa hồng, chủ yếu từ những người giàu có, những người đam mê muốn có một bản gốc của sự hợp nhất mang tính lật đổ của tiền fiat và nền kinh tế kỹ thuật số mà được thể hiện qua nghệ thuật cryptografitti.
“Tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng các vật liệu mà tôi sử dụng trong tác phẩm của tôi chỉ tồn tại trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hiện trạng cũng vậy. Và nếu lĩnh vực tiền tệ cũ không còn nữa, thì thế giới mới sẽ như thế nào và tại sao?”
Tiếp tục cuộc trò chuyện mà chúng tôi đã có vào đêm hôm trước ở quán Stookey, anh nhắc lại rằng cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi có ít người chấp nhận bitcoin đến vậy. Khi bữa tiệc kết thúc thì mọi người về nhà. Những người ra về trước sẽ chỉ muốn tận hưởng thị trường “bò”; còn ở trong thị trường gấu mới có những người thực sự quan tâm và ở lại đến cùng để đối mặt với hậu quả.
“Nó cũng giống như những người bạn thân của cậu ở lại để giúp cậu dọn dẹp sau khi bữa tiệc kết thúc vậy, còn những người bạn “xã giao” thì về hết. Cứ đến các cuộc gặp gỡ Bitcoin ngày nay và cậu sẽ tìm thấy những người thực sự quan tâm và sẵn sàng làm việc,” anh ấy nói.
Anh ấy không nghĩ rằng sự nhiệt tình đã chết, nó chỉ bị làm cho nản chí và hiện thân trong một cộng đồng tận tâm.
“Sự phấn khích vẫn còn đó, nó chỉ chuyển trọng tâm sang Lightning mà thôi,” anh nói. Có khả năng Lighting sẽ là thứ có thể giúp thử nghiệm của tôi dễ dàng hơn, nếu tôi làm lại việc này trong tương lai (xa).
Black Swan (Thiên Nga đen), một trong những tác phẩm mới nhất của anh ấy, minh họa cho sự phấn khích này. Phiên đấu giá chỉ dành cho Lightning Network có hơn 100 người tham gia và được bán cho người trả giá thấp nhất – chưa đến 1/100 xu. Vừa là sự trình bày, vừa là nghệ thuật thị giác, cryptograffiti cho biết anh muốn tác phẩm này kích thích mọi người đánh giá cao sự đổi mới mà không phải lo lắng về giá cả.
“Tác phẩm của tôi bắt nguồn từ chủ nghĩa tích cực. Khi tôi có thể thúc đẩy mọi người tham gia, nó mang lại nhiều nhận thức hơn cho bất cứ điều gì tôi đang cố gắng truyền đạt. Trong trường hợp này, “người trả giá thấp nhất sẽ thắng” là cách tôi đảm bảo sự tham gia/tiếp cận dự án trong khi làm nổi bật các khả năng của mạng lightning.
“Video quảng cáo đi kèm với nghệ thuật được tạo ra để tương phản với các khoản thanh toán thấp vô lý và chọc cười MSM, những người có xu hướng tập trung nhiều vào giá cả hơn so với công nghệ đột phá đang được xây dựng,” anh nói.
Sau chuyến thăm của tôi với nghệ sĩ cryptografitti, tôi vẫn còn một việc phải làm trước khi tôi có thể kết thúc tuần này. Tôi không thể đặt được phòng ở 20 Mission do mã nội trú ở San Francisco, nhưng tôi vẫn muốn đến nhà cộng đồng hacker mà Kashmir Hill đã đến vào cuối tuần trong tuần của cô ấy bằng bitcoin. Tôi đã sắp xếp với Berkeley, người đứng đầu cộng đồng, để đến thăm vào tối hôm đó.
Uber đưa tôi đến đó, lại là một chiếc Prius, chiếc thứ năm (có thể là thứ sáu) mà tôi đã đi trong tuần này.
Tôi ghé qua hộp thư thoại của ngôi nhà, bước vào phòng giải trí và đi lên cầu thang đến một mê cung hành lang và các phòng (nhà cộng đồng có khoảng 40 người).
Một người ở đã đến ngay sau đó, đặt một chiếc xe đạp điện phát sáng bằng đèn LED có tay cầm mở rộng như một chiếc vali lăn. Tôi hỏi anh ta nếu anh ta biết Berkeley ở đâu không, và anh ấy đã vui vẻ chỉ cho tôi.
Chúng tôi chào hỏi và Berkeley đã đề xuất tôi một buổi La Croix, một cuộc hẹn đặc trưng ở San Franciscan bao gồm đồ uống cà phê nguyên hạt, hút thuốc lá điện tử Juuls và đi Uber trên xe Prius.
Berkeley thực sự đã giúp đỡ Jered Kenna, nhà đồng sáng lập và hiện là chủ sở hữu của 20 Mission, thành lập Tradehill, một sàn giao dịch bitcoin ‘ngày xửa ngày xưa’, chiếm 15% khối lượng giao dịch coin hàng ngày vào thời điểm Mt. Gox chiếm 80%.
Anh nhắc lại một số điều mà Hill đã nói trong tác phẩm của cô: 20 Mission trông tệ hơn rất nhiều trước khi Kenna trang trí lại.
“Trước đó nó chỉ là một khách sạn nứt nẻ. Dân chiếm nhà (Squatter) từng sống ở đó, nhưng nó đã bị bỏ hoang trong khoảng 18 năm,” Berkeley nói.
Khi chúng tôi nói chuyện, chúng tôi đi dạo quanh nhà và tôi đã khảo sát những bức vẽ tường ở mỗi hành lang. Các nghệ sĩ địa phương đã vẽ chúng, bao gồm cả những bức vẽ ở sân ngoài: một không gian ngoài trời ở giữa tòa nhà mà chỉ có thể vào được thông qua các cửa sổ được lợp bằng ngói.
Tại các góc của một số hành lang, biển báo đường phố với các tiêu đề như “Làn đường Litecoin”, “Đại lộ Ethereum” và – tạ ơn Chúa – “Coinye West” (Chơi chữ với Kanye West).
Các biển báo đó khiến tôi tự hỏi liệu ngôi nhà này có một cộng đồng tiền điện tử và công nghệ nói chung đang hoạt động hay không, khi mà nó được quảng cáo là một cộng đồng hacker. Họ vẫn chấp nhận bitcoin để đặt phòng, nhưng sự chú trọng công nghệ của ngôi nhà này không nên được nói quá, Berkeley nói với tôi.
“Chúng tôi có một số người làm việc về tiền điện tử, nhưng không phải ai cũng ở trong không gian này. Ví dụ, chúng tôi vừa có một anh chàng ở đây là một bác sĩ, vậy nên rất đa dạng.”
Bác sĩ, luật sư, giáo sư, nhân viên phục vụ, nhà phát triển – những người đến từ nhiều lĩnh vực khác nhau sống cùng trong một cộng đồng.
“Với tất cả 40 phòng, có rất nhiều người khác nhau. Chúng tôi chính là sự phi tập trung hóa.”
Thật không may, không ai trong số các ‘chuyên gia tập trung vào tiền điện tử’ có mặt để trò chuyện cả, có thể vì quá bận rộn hoặc vì họ đang trốn tránh “truyền thông”. Điều đó hoàn toàn đúng với tôi; tôi hiểu được nhu cầu riêng tư của họ và với môi trường truyền thông hiện tại và sự nhạy cảm của công chúng, tôi không hề thấy sốc khi họ không muốn đưa mặt mình ra với một phóng viên tò mò nào đó (các chuyên gia trong ngành dường như tiếp cận báo chí với sự hoài nghi nghiêm trọng).
Hài lòng với chuyến tham quan và buổi nói chuyện, tôi nói lời cảm ơn tới Berkley và tiếp tục lên đường.
Quay trở lại lâu đài, tôi đã có bữa ăn tối cuối cùng từ Curry Up Now (và như mọi khi, trên Uber Eats do Bitrefill tài trợ), thư giãn và, cứ như thế, tuần lễ kết thúc.
Tôi lên giường đi ngủ và biết ơn rằng mình sẽ có thể sử dụng thẻ ghi nợ fiat vào sáng mai.
Bạn đọc có thể xem thêm các phần trước của Series: Ngày 1, Ngày 2, Ngày 3, Ngày 4, Ngày 5 và Ngày 6.
Theo Tapchibitcoin.vn/bitcoinmagazine